Read more
Osho - Kinh
nghiệm Mật Tông
Chương 9. Tâm
trí tinh khiết trong chính bản thể nó
Khi trong mùa đông
Nước vẫn bị khuấy động bởi gió,
Nó mang hình dạng như băng và kết cấu của
đá.
Khi người bị lừa bị khuấy rối
Bởi những ý nghĩ diễn giải,
Điều chưa được tạo hình mẫu
Biến thành rất cứng và rắn.
Tâm trí tinh khiết trong chính sự hiện hữu
của nó
Không bao giờ có thể bị ô nhiễm bởi
Những cái không thuần khiết của luân hồi
hay niết bàn.
Ngọc quí sâu trong bùn
Sẽ không sáng, dù nó có vẻ rực rỡ.
Tri thức không chiếu sáng trong bóng tối,
Nhưng khi bóng tối được chiếu sáng,
Đau khổ biến mất ngay lập tức.
Chồi nhú ra từ hạt mầm
Và lá nhú ra từ chồi.
Người nghĩ về tâm trí
Dưới dạng một hay nhiều
Quăng đi ánh sáng và
Đi vào thế giới.
Trong ngọn lửa điên dại
Người đó bước với mắt mở - Ai có thể
Đáng từ bi hơn?
A, cái đẹp của sự tồn tại! Vui
sướng cực kì về nó! Niềm vui, bài ca, và điệu vũ! Nhưng chúng ta không ở đây.
Chúng ta có vẻ tồn tại, nhưng chúng ta gần như không tồn tại, bởi vì chúng ta
đã mất tiếp xúc với sự tồn tại, chúng ta đã mất gốc rễ của mình trong nó. Chúng
ta như cây bị bật gốc: nhựa cây không còn chảy nữa, nước quả đã khô đi. Hoa
không còn tới nữa, và quả... Thậm chí chim chóc cũng không tới làm chỗ trú ẩn
trong chúng ta.
Chúng ta chết, bởi vì chúng ta còn
chưa được sinh ra. Chúng ta đã lấy việc sinh vật chất làm việc sinh của chúng
ta; đấy không phải là việc sinh của chúng ta. Chúng ta vẫn tồn tại như những tiềm
năng, chúng ta không trở thành thực tại; do đó mới có bí ẩn. Thực tại là phúc lạc,
tiềm năng là bí ẩn. Tại sao nó là như vậy? - bởi vì tiềm năng không thể nghỉ
ngơi. Tiềm năng liên tục không nghỉ, nó phải không nghỉ: cái gì đó đang sắp xảy
ra. Nó treo trong không trung, nó trong quên lãng.
Nó giống như hạt mầm... làm sao
hạt mầm có thể nghỉ ngơi và thảnh thơi được? Nghỉ ngơi và thảnh thơi chỉ được
biết tới qua hoa. Hạt mầm phải ở sâu trong khổ, hạt mầm phải liên tục run rẩy.
Run rẩy là... liệu nó có khả năng trở thành thực tại không, liệu nó sẽ tìm ra mảnh
đất đúng không, liệu nó sẽ tìm ra khí hậu đúng không, liệu nó sẽ tìm ra bầu trời
đúng không. Điều đó có sắp xảy ra không, hay nó đơn giản chết đi mà không được
sinh ra? Hạt mầm run rẩy bên trong, hạt mầm có lo âu, khổ não. Hạt mầm không thể
ngủ được, hạt mầm chịu chứng mất ngủ.
Tiềm năng là tham vọng, tiềm
năng khao khát tương lai. Bạn không quan sát thấy điều này trong con người mình
sao? - rằng bạn liên tục khao khát cái gì đó xảy ra và nó lại không xảy ra, rằng
bạn liên tục thèm khát, hi vọng, ham muốn, mơ mộng, và nó không xảy ra! Và cuộc
sống cứ trôi qua. Cuộc sống cứ tuột khỏi bàn tay bạn còn cái chết thì tới gần
hơn, và bạn vẫn chưa là thực tại. Ai biết được cái gì sẽ tới trước: thực tại,
nhận ra, nở hoa hay có thể là cái chết? Ai biết? Do đó mới có sợ, khổ, run rẩy.
Sứren Kierkegaard đã nói con
người là sự run rẩy. Vâng, con người là sự run rẩy bởi vì con người là hạt mầm.
Friedrich Nietzsche đã nói con người là chiếc cầu. Đích xác đúng! Con người
không phải là chỗ để nghỉ, nó là chiếc cầu để đi qua. Con người là cánh cửa để
đi qua, bạn không thể nghỉ tại việc là con người. Con người không phải là sự hiện
hữu, con người là mũi tên đang bay... sợi dây căng giữa hai điều vĩnh hằng. Con
người là sự căng thẳng. Chỉ con người mới phải chịu lo âu, con vật duy nhất
trên trái đất phải chịu lo âu. Nguyên nhân cho điều đó là gì?
Chính là chỉ con người mới tồn
tại như một tiềm năng. Con chó là thực tại; không có gì khác hơn xảy ra. Con
trâu là thực tại; không có gì hơn, nó đã xảy ra rồi. Bất kì điều gì có thể xảy
ra thì đã xảy ra. Bạn không thể nói với con trâu, "Mày còn chưa là con
trâu" - điều đó sẽ là ngu xuẩn. Nhưng bạn có thể nói với con người
"Anh còn chưa là con người." Bạn có thể nói với con người "Anh
còn chưa đầy đủ." Bạn không thể nói với con chó, "Mày còn chưa đầy đủ."
Nói điều đó sẽ ngu xuẩn; mọi con chó đều hoàn toàn đầy đủ.
Con người có một khả năng, một
tương lai. Con người là sự mở đầu. Cho nên có sợ thường xuyên, liệu chúng ta có
định làm điều đó hay không, liệu chúng ta có định làm điều đó lần này hay
không... Chúng ta đã bỏ lỡ bao nhiêu lần trước đây? Chúng ta có định bỏ lỡ lần
nữa hay không? Đó là lí do tại sao chúng ta không hạnh phúc. Sự tồn tại cứ mở hội:
có việc ca hát lớn lao, có niềm vui lớn lao, có niềm hân hoan lớn lao! Toàn thể
sự tồn tại bao giờ cũng là cuộc truy hoan, nó là cuộc hội hè. Toàn thể sự tồn tại
ở từng khoảnh khắc đều trong cực thích! Bằng cách nào đó con người đã trở thành
người lạ.
Con người đã quên mất ngôn ngữ
của hồn nhiên. Con người đã quên mất cách quan hệ với sự tồn tại. Con người đã
quên mất cách quan hệ với chính mình. Quan hệ với chính mình nghĩa là thiền;
quan hệ với sự tồn tại nghĩa là lời cầu nguyện. Con người đã quên mất chính
ngôn ngữ này. Đó là lí do tại sao chúng ta lại có vẻ giống như người lạ, người
lạ trong gia đình riêng của chúng ta, người lạ với chính mình. Chúng ta không
biết chúng ta là ai, và chúng ta không biết tại sao chúng ta hiện hữu, và chúng
ta không biết chúng ta tiếp tục tồn tại để làm gì. Dường như là chờ đợi vô tận...
chờ đợi Godot.
Chẳng ai biết liệu Godot có bao
giờ tới hay không. Trong thực tế, Godot
này là ai vậy? - thậm chí chẳng ai biết tới điều đó. Nhưng người ta phải chờ đợi
cái gì đó, cho nên người ta tạo ra ý tưởng nào đó và chờ đợi nó. Thượng đế là ý
tưởng đó, cõi trời là ý tưởng đó, niết bàn là ý tưởng đó. Người ta phải chờ đợi
bởi vì bằng cách nào đó người ta phải rót đầy sự hiện hữu của mình, bằng không
thì người ta cảm thấy rất trống rỗng. Chờ đợi cho cảm giác về mục đích và chiều
hướng. Bạn có thể cảm thấy thoải mái: ít nhất thì bạn cũng chờ đợi. Nó còn chưa
xảy ra, nhưng nó sẽ xảy ra một ngày nào đó. Nó là cái gì mà sắp xảy ra?
Chúng ta thậm chí đã không đưa
ra câu hỏi đúng - còn nói gì tới câu trả lời đúng, chúng ta thậm chí còn không
hỏi đúng câu hỏi! Và nhớ lấy, một khi câu hỏi đúng được hỏi, câu trả lời đúng
không còn rất xa xôi nữa, nó chỉ ngay góc kia. Trong thực tế nó được che giấu
trong bản thân câu hỏi đúng. Nếu bạn cứ hỏi câu hỏi đúng, bạn sẽ tìm thấy câu
trả lời đúng qua chính việc hỏi đó.
Cho nên điều đầu tiên hôm nay
tôi muốn nói với các bạn là ở chỗ chúng ta đang bỏ lỡ, chúng ta liên tục bỏ lỡ,
bởi vì chúng ta đã lấy tâm trí làm ngôn ngữ để quan hệ với sự tồn tại. Và tâm
trí là cách để cắt bạn ra khỏi sự tồn tại. Nó là để tắt bạn đi, nó không phải
là cách bật bạn lên. Suy nghĩ là rào chắn. Suy nghĩ giống như bức Trường Thành
Trung Quốc bao quanh bạn, và bạn đang mò mẫm qua các ý nghĩ: bạn không thể chạm
vào thực tại. Không phải là thực tại xa xôi gì: Thượng đế ở ngay kề bên, nhiều
nhất chỉ một lời cầu nguyện ngay lập tức. Nhưng bạn lại đang làm điều gì đó giống
như việc nghĩ, nghiền ngẫm, phân tích, diễn giải, triết lí, thế thì bạn bắt đầu
rơi ra xa, xa mãi, xa mãi. Bạn càng rời xa khỏi thực tại, bởi vì bạn càng có
nhiều ý nghĩ, lại càng khó để nhìn qua chúng. Chúng tạo ra làn sương dầy. Chúng
tạo ra mù quáng.
Đây là một trong những điều nền
tảng của Mật tông: rằng tâm trí suy nghĩ là tâm trí bỏ lỡ, rằng suy nghĩ không
phải là ngôn ngữ để quan hệ với thực tại. Thế thì ngôn ngữ để quan hệ với thực
tại là gì? Vô suy nghĩ. Lời là vô nghĩa với thực tại. Im lặng là có nghĩa. Im lặng
là hàm chứa, lời chỉ là chết. Người ta phải học ngôn ngữ của sự tồn tại.
Và thế thì điều gì đó đích xác
giống như thế này xảy ra: bạn trong bụng mẹ của mẹ bạn... bạn đã quên mất về nó
hoàn toàn, nhưng trong chín tháng bạn đã không nói lấy một lời, nhưng các bạn
đã cùng nhau, trong im lặng sâu sắc. Bạn đã là một với mẹ bạn; không có rào chắn
nào giữa bạn và mẹ bạn, bạn đã không tồn tại như một cái ta tách biệt. Trong im
lặng sâu sắc đó, mẹ bạn và bạn là một. Có thống nhất vô cùng; nó không phải là
hợp nhất, nó là thống nhất. Các bạn không phải là hai cho nên nó không phải việc
hợp nhất, nó là thống nhất đơn giản. Bạn không phải là hai.
Cái ngày bạn lại trở nên im lặng,
cùng điều đó xảy ra: lần nữa bạn rơi vào trong bụng mẹ của sự tồn tại. Lần nữa
bạn quan hệ - bạn quan hệ theo cách hoàn toàn mới. Không đích xác hoàn toàn mới,
bởi vì bạn đã biết nó trong bụng của mẹ bạn, nhưng bạn đã quên mất nó. Đó là điều
tôi ngụ ý khi tôi nói con người đã quên mất ngôn ngữ về cách quan hệ. Đó là
cách thức: như bạn có quan hệ với mẹ bạn trong bụng mẹ. Mọi rung động đều được
truyền đạt tới người mẹ, mọi rung động của mẹ đều được truyền tới bạn. Có hiểu
biết đơn giản; không hiểu lầm nào tồn tại giữa bạn và mẹ bạn. Hiểu lầm tới chỉ
khi suy nghĩ bước vào.
Làm sao bạn có thể hiểu lầm ai
đó mà không có suy nghĩ? Bạn có thể làm thế được không? Bạn có thể hiểu lầm tôi
được không nếu bạn không nghĩ về tôi? Làm sao bạn có thể hiểu lầm được? Và làm
sao bạn có thể hiểu được tôi nếu bạn nghĩ? Không thể được. Khoảnh khắc bạn
nghĩ, bạn đã bắt đầu diễn giải. Khoảnh khắc bạn nghĩ, bạn không nhìn vào tôi, bạn
tránh tôi. Bạn đang trốn đằng sau ý nghĩ của mình. Ý nghĩ của bạn tới từ quá khứ
của bạn. Tôi ở đây, hiện tại, tôi là phát biểu ở đây bây giờ, còn bạn mang quá
khứ của mình vào.
Bạn phải biết về con mực... Khi
mực muốn trốn, nó tiết ra mực đen quanh nó, một đám mây mực đen. Thế thì không
ai có thể thấy được mực, nó đơn giản mất đi trong đám mây mực đen do nó tạo ra;
đấy là biện pháp an toàn của nó. Đích xác cùng điều đó đang xảy ra khi bạn thả
ra một đám mây ý nghĩ quanh mình - bạn bị mất trong nó. Thế thì bạn không thể
quan hệ được và không ai có thể quan hệ với bạn. Không thể nào quan hệ được với
tâm trí; bạn chỉ có thể quan hệ với tâm thức. Tâm thức không có quá khứ. Tâm
trí chỉ là quá khứ mà không là cái gì khác.
Cho nên điều đầu tiên Mật tông
nói là ở chỗ bạn phải học ngôn ngữ của cực thích. Lần nữa, khi bạn đang làm
tình với người đàn bà hay đàn ông, điều gì xảy ra? Trong vài giây - nó là rất
hiếm; thậm chí nó đang trở thành ngày một hiếm hơn khi con người ngày càng trở
nên văn minh hơn. Trong vài giây bạn không trong tâm trí. Với một cú sốc bạn bị
cắt rời khỏi tâm trí, trong một cái nhảy bạn ở ngoài tâm trí. Trong vài giây đó
của cực thích khi bạn ở ngoài tâm trí, bạn lại quan hệ. Lần nữa bạn trở lại
trong bụng mẹ, trong bụng mẹ của người phụ nữ của bạn hay trong bụng mẹ của người
đàn ông của bạn. Bạn không còn tách biệt nữa. Lần nữa có thống nhất - không hợp
nhất.
Khi bạn bắt đầu làm tình với
người phụ nữ, có sự bắt đầu của việc hợp nhất. Nhưng khi cực thích tới thì
không có sự hợp nhất, có sự thống nhất; nhị nguyên mất đi. Điều gì xảy ra trong
cái kinh nghiệm đỉnh, sâu sắc đó?
Mật tông nhắc đi nhắc lại cho bạn
rằng bất kì điều gì xảy ra trong khoảnh khắc đỉnh đó đều là ngôn ngữ để quan hệ
với sự tồn tại. Nó là ngôn ngữ của nội dung chính, nó là ngôn ngữ của chính sự
hiện hữu của bạn. Cho nên hoặc nghĩ xem dưới dạng khi bạn còn ở trong bụng mẹ
hay nghĩ dưới dạng khi bạn lại mất đi trong bụng của người yêu và trong vài giây
tâm trí không làm việc.
Những khoảnh khắc của vô trí là
những thoáng nhìn của bạn vào samadhi, những thoáng nhìn về Thượng đế. Chúng ta
đã quên mất ngôn ngữ đó, và ngôn ngữ đó phải được học lại. Tình yêu là ngôn ngữ
đó.
Ngôn ngữ của tình yêu là im lặng.
Khi hai người yêu nhau thực sự trong hài hoà sâu sắc, trong điều Carl Jung hay
gọi là đồng bộ, khi những rung động của họ chỉ là sự đồng bộ với nhau, khi họ cả
hai rung động theo cùng bước sóng, thế thì có im lặng. Thế thì những người yêu
không thích nói. Chỉ chồng và vợ mới nói, những người yêu rơi vào im lặng.
Trong thực tế chồng và vợ không
thể giữ im lặng được bởi vì ngôn ngữ là cách để tránh người kia. Nếu bạn không
tránh người kia, nếu bạn không nói, sự hiện diện của người kia sẽ trở thành rất
lúng túng. Chồng và vợ lập tức nhả ra mực của mình. Bất kì cái gì cũng có tác dụng,
nhưng họ nhả ra mực xung quanh mình; họ mất đi trong đám mây, thế thì không có
vấn đề gì.
Ngôn ngữ không phải là cách để
quan hệ, ít nhiều nó là cách để né tránh. Khi bạn ở trong tình yêu sâu sắc bạn
có thể cầm tay người yêu của mình, nhưng bạn sẽ im lặng... hoàn toàn im lặng,
không một gợn sóng. Trong cái hồ tâm thức không gợn sóng đó của bạn, cái gì đó
được truyền trao, thông điệp được trao. Nó là thông điệp vô lời.
Mật tông nói: Người ta phải học
ngôn ngữ của tình yêu, ngôn ngữ của im lặng, ngôn ngữ của sự hiện diện của
nhau, ngôn ngữ của trái tim, ngôn ngữ của nội dung.
Chúng ta đã học một ngôn ngữ
không mang tính tồn tại. Chúng ta đã học một ngôn ngữ xa lạ - tiện dụng dĩ nhiên...
đáp ứng cho một mục đích nào đó dĩ nhiên - nhưng khi có liên quan tới sự bùng nổ
tâm thức cao hơn, nó là rào chắn. Tại mức độ thấp hơn, nó là được. Trong bãi chợ
dĩ nhiên bạn cần ngôn ngữ nào đó, im lặng sẽ không có tác dụng. Nhưng khi bạn
đi sâu hơn và cao hơn, ngôn ngữ đó sẽ không có tác dụng.
Mới hôm nọ tôi vừa nói về các
luân xa; tôi đã nói về hai luân xa: luân xa muladhar và luân xa svadhishthan.
Muladhar nghĩa là cơ sở, gốc rễ. Nó là trung tâm dục, hay bạn có thể gọi nó là
trung tâm cuộc sống, trung tâm sinh. Chính từ muladhar mà bạn được sinh ra.
Chính là từ muladhar của mẹ bạn và muladhar của bố bạn mà bạn đã đạt tới thân
thể này. Luân xa tiếp là svadhishthan: nó có nghĩa là nơi ở của cái ta; nó là
luân xa chết. Nó là một cái tên rất lạ trao cho luân xa chết: nơi ở của cái ta,
svadhishthan, nơi bạn thực sự tồn tại. Trong cái chết sao? - vâng.
Khi bạn chết, bạn tới sự tồn tại
thuần khiết của mình, bởi vì chỉ cái mà chết đi thì mới không phải là bạn. Thân
thể chết. Thân thể được sinh ra từ muladhar. Khi bạn chết, thân thể biến mất,
nhưng bạn thì sao? - không. Bất kì cái gì đã được muladhar trao cho thì đều bị
svadhishthan lấy đi. Mẹ và bố bạn đã cho bạn một cái máy nào đó; cái đó bị lấy
đi trong cái chết. Nhưng bạn thì sao? - bạn tồn tại thậm chí trước khi bố bạn
và mẹ bạn đã biết nhau; bạn bao giờ cũng đã tồn tại.
Jesus nói - ai đó hỏi ông ấy về
Abraham, ông ấy nghĩ gì về nhà tiên tri Abraham, và ông ấy nói: Abraham ư? Ta
hiện hữu, trước khi Abraham dã từng hiện hữu. Abraham đã tồn tại gần hai nghìn,
ba nghìn năm trước Jesus, và ông ấy nói: ta hiện hữu, trước khi Abraham hiện hữu!
Ông ấy đang nói về cái gì vậy? Khi có liên quan tới thân thể, làm sao ông ấy có
thể trước Abraham được? Ông ấy đang không nói về thân thể, ông ấy đang nói về
cái ta-đây, sự hiện hữu thuần khiết của ông ấy - cái vĩnh hằng.
Cái tên này, svadhishthan, là
hay. Nó đích xác là trung tâm mà ở Nhật Bản được biết là hara. Đó là lí do tại
sao ở Nhật Bản việc tự tử lại được gọi là harakiri - làm chết hay giết bản thân
mình qua trung tâm hara. Svadhishthan này chỉ lấy đi cái mà muladhar đã cho,
nhưng cái mà tới từ vĩnh hằng, tâm thức của bạn, không bị lấy đi.
Người Hindus đã là những nhà
thám hiểm vĩ đại về tâm thức. Họ gọi nó là svadhishthan bởi vì khi bạn chết thế
thì bạn biết mình là ai. Chết trong tình yêu và bạn sẽ biết mình là ai. Chết
trong thiền và bạn sẽ biết mình là ai. Chết quá khứ và bạn sẽ biết mình là ai.
Chết tâm trí và bạn sẽ biết mình là ai. Cái chết là cách để biết.
Trong những ngày cổ đại ở Ấn Độ,
thầy được gọi là cái chết - bởi vì bạn phải chết trong thầy. Đệ tử phải chết
trong thầy, chỉ thế thì người đó mới đi tới biết mình là ai.
Hai trung tâm này đã bị xã hội
đầu độc rất nhiều; đây là những trung tâm dễ dàng có sẵn cho xã hội. Bên ngoài
hai trung tâm này là năm trung tâm nữa. Trung tâm thứ ba là manipura, thứ tư là
anahata, thứ năm là vishuddha, thứ sáu là agya, và thứ bẩy là sahasrar.
Trung tâm thứ ba, manipura, là
trung tâm của tất cả các tình cảm, xúc động của bạn. Chúng ta cứ kìm nén các
xúc động của mình trong manipura; nó có nghĩa là kim cương. Cuộc sống là có giá
trị bởi vì tình cảm, xúc động, tiếng cười, nước mắt và nụ cười. Cuộc sống là có
giá trị bởi vì tất cả những điều này, đây là niềm vinh quang của cuộc sống. Do
đó luân xa này được gọi là manipura, luân xa kim cương.
Chỉ con người mới có khả năng
có kim cương quí báu này. Con vật không thể cười được; một cách tự nhiên chúng
cũng không thể khóc được. Nước mắt là một chiều hướng nào đó mà chỉ con người mới
có sẵn. Cái đẹp của nước mắt, cái đẹp của tiếng cười, tính thơ ca của nước mắt
và tính thơ ca của tiếng cười chỉ con người mới có. Tất cả các con vật khác tồn
tại với chỉ hai luân xa, muladhar và svadhishthan. Chúng được sinh ra và chết
đi; giữa hai điều này không có gì mấy. Nếu bạn cũng được sinh ra và bạn chết
đi, bạn là con vật, bạn còn chưa là con người. Và nhiều triệu người tồn tại chỉ
với hai luân xa này; họ chưa bao giờ đi ra ngoài chúng.
Chúng ta đã được dạy phải kìm
nén tình cảm, chúng ta đã được dạy đừng thể hiện tình cảm. Chúng ta đã được dạy
đừng chú ý về mặt tình cảm: hãy thiết thực, hãy cứng rắn; đừng mềm yếu, đừng
mong manh, bằng không thì bạn sẽ bị khai thác. Hãy cứng rắn! Ít nhất thì cũng
giả vờ rằng bạn cứng rắn, ít nhất thì cũng giả vờ rằng bạn là nguy hiểm, rằng bạn
không phải là người mềm yếu. Tạo ra sợ hãi quanh bạn. Đừng cười, bởi vì nếu bạn
cười, bạn không thể tạo ra sợ quanh mình được. Đừng khóc; nếu bạn khóc, bạn tỏ
ra là mình sợ chính mình. Đừng bày tỏ những giới hạn con người của bạn. Giả vờ
rằng bạn hoàn hảo. Kìm nén trung tâm thứ ba và bạn trở thành người lính, không
phải là một con người nhưng là người lính - một người của quân đội, người giả.
Nhiều công việc được thực hiện
trong Mật tông để làm thảnh thơi trung tâm thứ ba này. Xúc động phải được làm
nhẹ, thảnh thơi. Khi bạn cảm thấy thích khóc, bạn phải khóc, khi bạn cảm thấy
thích cười, bạn phải cười. Bạn phải vứt bỏ cái vô nghĩa của kìm nén này; bạn phải
học diễn đạt, bởi vì chỉ qua tình cảm của mình, xúc động của mình, nhạy cảm của
mình, bạn mới đi tới sự rung động đó mà qua nó trao đổi mới là có thể.
Bạn không thấy điều đó sao? Bạn
có thể nói nhiều tuỳ ý bạn và chẳng cái gì được nói cả; nhưng nước mắt lăn dài
trên má bạn... và mọi việc được nói ra. Nước mắt có thể nói nhiều hơn; bạn có
thể nói hàng giờ và cũng chẳng tác dụng gì, và nước mắt có thể nói được tất cả.
Bạn có thể cứ nói, "Tôi rất hạnh phúc, thế này thế nọ..." nhưng khuôn
mặt bạn sẽ chỉ ra ngay cái đối lập. Một tiếng cười nhỏ, một tiếng cười đích thực,
và bạn không cần nói gì cả, tiếng cười nói tất cả. Khi bạn thấy người bạn của
mình, khuôn mặt bạn rạng rỡ, loé lên niềm vui.
Trung tâm thứ ba phải được làm
ngày một sẵn có hơn. Nó chống lại suy nghĩ, cho nên nếu bạn cho phép trung tâm
thứ ba này, bạn sẽ thảnh thơi trong tâm trí căng thẳng của mình một cách dễ
dàng hơn. Chân thực, nhạy cảm; tiếp xúc nhiều hơn, cảm nhiều hơn, cười nhiều
hơn, khóc nhiều hơn. Và nhớ, bạn không thể làm nhiều hơn cái được cần, bạn
không thể làm quá mức. Bạn thậm chí không thể đem tới nhiều nước mắt hơn là được
cần tới, và bạn không thể cười nhiều hơn là được cần tới. Cho nên đừng sợ, và đừng
keo kiệt.
Mật tông cho phép cuộc sống với
mọi xúc động của nó.
Có ba trung tâm thấp - thấp
không theo nghĩa của đánh giá. Đây là ba trung tâm thấp, bậc thang thấp của chiếc
thang. Thế rồi tới trung tâm thứ tư, trung tâm trái tim, được gọi là anahata. Từ
này là hay. Anahata nghĩa là âm thanh không bật ra. Nó đích xác mang nghĩa của
điền thiền nhân vẫn ngụ ý khi họ nói, "Bạn có nghe thấy tiếng vỗ tay của một
bàn tay hay không?" - âm thanh không bật ra. Trái tim chỉ ở giữa: ba trung
tâm dưới nó, ba trung tâm trên nó. Và trái tim là cánh cửa từ thấp lên cao, hay
từ cao xuống thấp. Trái tim giống như chỗ giao đường.
Và trái tim đã hoàn toàn bị bỏ
qua. Bạn chưa được học mang tình cảm. Bạn thậm chí chưa được cho phép đi vào
trong thực tại của trái tim, bởi vì điều đó rất nguy hiểm. Nó là trung tâm của
âm thanh vô âm. Nó là trung tâm vô ngôn ngữ, âm thanh không bật ra. Ngôn ngữ là
âm thanh bật ra, chúng ta phải tạo ra nó bằng dây thanh của mình; nó phải được
gõ vào, nó là việc vỗ tay của hai bàn tay. Trái tim là việc vỗ tay của một bàn
tay: trong trái tim không có lời, nó là vô lời.
Chúng ta đã né tránh trái tim
hoàn toàn, chúng ta đã bỏ qua nó. Chúng ta đi vào trong sự hiện hữu của mình
theo cách dường như trái tim không tồn tại, hay nhiều nhất thì dường như nó chỉ
là cái máy bơm cho việc thở, có vậy thôi. Nó không phải vậy. Phổi không phải là
tim. Tim ẩn sâu đằng sau phổi. Và nó cũng không phải là vật lí, nó là chỗ từ đó
tình yêu nảy sinh. Đó là lí do tại sao tình yêu không phải là một tình cảm, và
tình yêu tình cảm thuộc về trung tâm thứ ba, không thuộc về trung tâm thứ tư.
Tình yêu không chỉ là tình cảm.
Tình yêu có chiều sâu hơn tình cảm, tình yêu có sự chắc chắn hơn tình cảm. Tình
cảm là tạm thời. Tình cảm về tình yêu ít nhiều bị hiểu lầm là kinh nghiệm tình
yêu. Một ngày nào đó bạn rơi vào tình yêu với người đàn ông hay đàn bà và ngày
hôm sau nó qua đi, và bạn gọi nó là tình yêu. Nó không phải là tình yêu, nó là
tình cảm. Bạn đã thích người đàn bà - thích, nhớ, không phải yêu - nó là việc
thích, chỉ như bạn thích kem. Nó là việc thích. Thích tới rồi đi, thích là tạm
thời; chúng không thể ở lại lâu được, chúng không có phẩm chất nào để ở lại
lâu. Bạn thích một người đàn bà, bạn yêu cô ấy, và kết thúc - việc thích kết
thúc. Nó cũng hệt như bạn thích kem; bạn đã ăn nó, bây giờ bạn không nhìn vào
kem chút nào. Và nếu ai đó cứ cho bạn nhiều kem, bạn sẽ nói, "Bây giờ thì
buồn nôn rồi; dừng lại! Tôi không thể ăn thêm được nữa."
Thích không phải là yêu. Đừng
bao giờ hiểu lầm thích là yêu, bằng không thì cả cuộc sống của bạn sẽ chỉ là
bèo dạt mây trôi, bạn sẽ trôi dạt từ người này sang người khác. Thân mật sẽ chẳng
bao giờ phát triển.
Trung tâm thứ tư, anahata, rất
có ý nghĩa, bởi vì chính trong trái tim mà lần đầu tiên bạn được quan hệ với mẹ
bạn. Chính qua trái tim mà bạn được quan hệ với mẹ bạn, không qua cái đầu.
Trong tình yêu sâu sắc, trong cực thích sâu sắc, lần nữa bạn lại được quan hệ
qua trái tim, không qua đầu. Trong thiền, trong lời cầu nguyện, cùng điều đó xảy
ra: bạn được quan hệ với sự tồn tại qua trái tim, trái tim sang trái tim. Vâng,
đấy là đối thoại - trái tim sang trái tim, không đầu sang đầu. Nó là vô ngôn ngữ.
Và trung tâm trái tim là trung
tâm mà từ đó âm thanh vô âm nảy sinh. Nếu bạn thảnh thơi trong trung tâm trái
tim, bạn sẽ nghe thấy omkar, aum. Đó là một khám phá lớn. Những người đã đi vào
trái tim, họ nghe thấy tiếng tụng liên tục bên trong bản thể họ mà có âm hưởng
giống như 'aum'. Bạn đã bao giờ nghe thấy bất kì cái gì như tiếng tụng mà tự nó
cứ tiếp diễn không? - không phải là bạn làm điều đó...
Đó là lí do tại sao tôi không
thiên về mật chú. Bạn có thể cứ tụng "Aum, aum, aum," và bạn có thể tạo
ra thay thế tinh thần cho trái tim. Điều đó sẽ không có ích, nó là lừa dối. Và
bạn có thể cứ tụng trong nhiều năm và bạn có thể tạo ra một âm thanh giả bên
trong bản thân mình cứ như là trái tim bạn đang nói; nó không phải vậy. Để biết
trái tim, bạn không tụng aum, bạn chỉ im lặng. Một hôm, bỗng nhiên câu mật chú
có đó. Một hôm, khi bạn rơi vào im lặng, bỗng nhiên bạn nghe thấy âm thanh tới
từ không đâu cả. Nó nảy sinh ra từ bạn từ cốt lõi bên trong nhất; nó là âm
thanh im lặng bên trong của bạn. Cũng hệt như trong đêm, im lặng có âm thanh
nào đó, âm thanh của im lặng, đích xác giống như thế ở mức độ rất, rất sâu hơn,
âm thanh nảy sinh trong bạn.
Nó nảy sinh, để tôi nhắc đi nhắc
lại cho bạn. Không phải là bạn mang nó vào; không phải là bạn lặp lại
"Aum, aum." Không, bạn không nói lấy một lời. Bạn đơn giản yên tĩnh,
bạn đơn giản im lặng, và nó bột phát như dòng suối... Bỗng nhiên nó bắt đầu
tuôn chảy, nó có đó. Bạn nghe thấy nó - bạn không nói nó, bạn nghe thấy nó.
Đó là ý nghĩa khi người Hồi
giáo nói rằng Mohammed đã nghe thấy kinh Koran - đó là ý nghĩa. Điều đó đích
xác là điều xảy ra tại cốt lõi bên trong nhất của trái tim bạn - không phải là
bạn nói nó, bạn nghe nó. Mohammed đã nghe thấy kinh Koran, ông ấy đã nghe thấy
nó xảy ra bên trong. Ông ấy đã thực sự phân vân; ông ấy chưa bao giờ nghe thấy
bất kì cái gì giống điều này. Nó là không biết thế, nó là không quen thuộc thế.
Câu chuyện kể rằng ông ấy trở nên ốm... nó huyền bí thế! Khi bỗng nhiên đang ngồi
trong phòng mình, nếu một ngày nào đó bạn bắt đầu nghe thấy bên trong aum, aum,
hay bất kì cái gì, bạn sẽ bắt đầu cảm thấy, "Mình có điên không nhỉ?"
Bạn không nói điều đó, không ai khác nói điều đó - bạn có điên không?
Mohammed đang ngồi trên đỉnh
núi khi ông ấy nghe thấy điều đó. Ông ấy trở về nhà run rẩy, vã mồ hôi, ông ấy
bị sốt cao. Ông ấy thực sự trở nên bị rối loạn... ông ấy nói với vợ mình,
"Đưa tất cả chăn lại đắp cho anh! Anh chưa bao giờ bị run rẩy thế này; cơn
sốt lớn đã tới với anh."
Nhưng vợ ông ấy có thể thấy rằng
khuôn mặt ông ấy rạng rỡ: "Kiểu sốt gì thế này? Mắt anh ấy như bùng cháy,
ngọn lửa với cái gì đó cực kì đẹp. Duyên dáng đã đi cùng anh ấy vào nhà. Im lặng
lớn đã trùm xuống ngôi nhà." Ngay cả vợ ông ấy cũng bắt đầu nghe thấy cái
gì đó. Bà ấy nói với Mohammed, "Em không nghĩ nó là cơn sốt, em nghĩ Thượng
đế đã ban ân huệ cho anh. Đừng sợ! Điều gì đã xảy ra? Kể cho em đi!"
Vợ ông ấy đã là người Hồi giáo
đầu tiên; Khadija là tên bà ấy. Bà ấy là người chuyển đạo đầu tiên. Bà ấy nói,
"Em có thể thấy. Thượng đế đã xảy ra cho anh, cái gì đó đã xảy ra cho anh,
cái gì đó đang chảy từ trái tim anh ra khắp mọi chốn. Anh đã trở thành chói
sáng! Anh chưa bao giờ giống như thế này, cái gì đó phi thường đã xảy ra. Nói
cho em tại sao anh lại lo nghĩ và run rẩy nhiều thế. Có thể nó là cái mới,
nhưng nói cho em."
Và Mohammed kể lại cho bà ấy, rất
sợ hãi về điều bà ấy nghĩ, nhưng bà ấy đã trở nên được chuyển đạo; bà ấy là người
Hồi giáo đầu tiên.
Điều đó bao giờ cũng xảy ra như
vậy. Người Hindu nói Veda đã được đích thân Thượng đế trích đọc. Điều đó đơn giản
nghĩa là họ đã được nghe. Tại Ấn Độ để nói tới kinh sách linh thiêng chúng ta
có một từ, từ đó là shruti; shruti nghĩa là cái đã được nghe thấy.
Tại trung tâm này của trái tim,
luân xa anahata, bạn nghe thấy. Nhưng bạn đã không nghe thấy gì bên trong mình
- không âm thanh, không omkar, không mật chú. Điều đó đơn giản nghĩa là bạn đã
né tránh trái tim. Thác nước có đó, và âm thanh của luồng nước chảy có đó,
nhưng bạn đã né tránh nó. Bạn đã bỏ qua; bạn đã lấy con đường khác nào đó, bạn
đã lấy lối tắt. Lối tắt đơn giản đi từ trung tâm thứ ba, né tránh trung tâm thứ
tư. Trung tâm thứ tư là trung tâm nguy hiểm nhất bởi vì nó là trung tâm mà từ
đó tin cậy được sinh ra, niềm tin được sinh ra. Và tâm trí phải tránh nó. Nếu
tâm trí không tránh nó, thế thì sẽ không có khả năng nào cho hoài nghi cả. Tâm
trí sống qua hoài nghi.
Đây là trung tâm thứ tư. Và Mật
tông nói: Qua tình yêu bạn sẽ đi tới biết trung tâm thứ tư này.
Trung tâm thứ năm được gọi là
vishuddha. Vishuddha nghĩa là thuần khiết. Chắc chắn sau khi tình yêu đã xảy ra
thì có thuần khiết và hồn nhiên, chưa bao giờ có trước nó. Chỉ tình yêu làm thuần
khiết, và chỉ tình yêu, không cái gì khác làm thuần khiết. Ngay cả người xấu nhất
trong tình yêu cũng trở thành đẹp. Tình yêu là nước cam lồ: nó lau sạch mọi chất
độc. Cho nên luân xa thứ năm được gọi là vishuddha - vishuddha nghĩa là thuần
khiết, tuyệt đối thuần khiết. Nó là trung tâm họng.
Và Mật tông nói: Chỉ nói khi bạn
đã đi tới trung tâm thứ năm qua trung tâm thứ tư - chỉ nói qua tình yêu, bằng
không thì đừng nói. Nói qua từ bi, bằng không thì đừng nói. Phỏng có ích gì mà
nói? Nếu bạn đã tới qua trái tim và nếu bạn đã nghe Thượng đế nói ở đó hay Thượng
đế đang chạy ở đó như thác nước, nếu bạn đã nghe thấy âm thanh của Thượng đế,
âm thanh của tiếng vỗ tay của một bàn tay, thế thì bạn được phép nói. Thế thì
trung tâm họng của bạn có thể truyền đạt được thông điệp, thế thì cái gì đó có
thể được đổ ra ngay cả trong lời. Khi bạn có nó, nó có thể được đổ ra thậm chí
trong lời.
Rất ít người đi tới trung tâm
thứ năm, rất hiếm hoi - bởi vì họ thậm chí không tới trung tâm thứ tư, nên làm
sao họ có thể tới trung tâm thứ năm được? Điều đó là rất hiếm hoi. Đâu đó một
Christ, một Phật, một Saraha, họ đi tới trung tâm thứ năm. Cái đẹp ngay cả của
lời của họ cũng mang im lặng. Họ nói và ấy vậy mà họ không nói. Họ nói và họ
nói điều không thể nói được, điều không thể tả được, điều không thể diễn đạt được.
Bạn cũng dùng họng, nhưng đấy
không phải là vishuddha. Luân xa này hoàn toàn chết. Khi luân xa kia bắt đầu, lời
của bạn có mật trong chúng. Thế thì lời của bạn có hương thơm, thế thì lời của
bạn có âm nhạc với chúng, điệu vũ. Thế thì bất kì cái gì bạn nói cũng dều là
thơ ca, bất kì cái gì bạn thốt ra cũng là niềm vui tột đỉnh.
Và luân xa thứ sáu là agya:
agya nghĩa là trật tự. Với luân xa thứ sáu bạn trong trật tự, chưa bao giờ trước
nó. Trước nó bạn là nô lệ. Với luân xa thứ sáu, bất kì điều gì bạn nói đều sẽ xảy
ra, bất kì điều gì bạn ham muốn đều sẽ xảy ra. Với luân xa thứ sáu bạn có ý
chí, chưa bao giờ trước nó; trước nó, ý chí không tồn tại. Nhưng có một nghịch
lí trong nó.
Với luân xa thứ tư bản ngã biến
mất. Với luân xa thứ năm tất cả mọi cái không thuần khiết biến mất và thế rồi bạn
có ý chí - cho nên bạn không thể làm hại qua ý chí của bạn được. Trong thực tế
nó không còn là ý chí của bạn nữa, nó là ý chí của Thượng đế, bởi vì bản ngã biến
mất ở trung tâm thứ tư, mọi điều không thuần khiết biến mất ở trung tâm thứ
năm. Bây giờ bạn là sinh linh thuần khiết nhất, chỉ là một phương tiện, một
công cụ, một sứ giả. Bây giờ bạn có ý chí bởi vì bạn không hiện hữu, bây giờ ý
chí của Thượng đế là ý chí của bạn.
Rất hãn hữu một người mới tới
luân xa thứ sáu này, bởi vì đây là luân xa cuối cùng, theo một cách nào đó.
Trong thế giới này thì đây là cuối cùng. Bên ngoài điều này là trung tâm thứ bẩy,
nhưng thế thì bạn đi vào một thế giới hoàn toàn khác, một thực tại tách biệt.
Trung tâm thứ sáu là đường biên giới cuối cùng, vị trí kiểm soát.
Trung tâm thứ bẩy là sahasrar:
sahasrar nghĩa là hoa sen một nghìn cánh. Khi năng lượng của bạn di chuyển tới
trung tâm thứ bẩy, sahasrar, bạn trở thành hoa sen. Bây giờ bạn không cần đi tới
bất kì hoa nào để tìm mật, bây giờ các con ong khác bắt đầu tới bạn. Bây giờ bạn
hấp dẫn ong từ cả trái đất - hay đôi khi từ các hành tinh khác ong bắt đầu tới
bạn. Sahasrar của bạn đã mở, hoa sen của bạn đang độ nở đầy. Hoa sen này là niết
bàn.
Trung tâm thấp nhất là
muladhar. Từ trung tâm thấp nhất cuộc sống được sinh ra, cuộc sống của thân thể
và giác quan. Với trung tâm thứ bẩy cuộc sống được sinh ra - cuộc sống vĩnh hằng,
không của thân thể, không của giác quan. Đây là sinh lí Mật tông. Nó không phải
là sinh lí của các sách y. Xin đừng tìm nó trong sách y, nó không có đó. Nó là
biểu dụ, đó là cách nói thôi. Nó là bản đồ để làm cho mọi sự được dễ hiểu. Nếu
bạn đi theo cách này, bạn sẽ không bao giờ đi tới đám mây của ý nghĩ. Nếu bạn
né tránh luân xa thứ tư, thế thì bạn đi vào cái đầu. Bây giờ ở trong đầu nghĩa
là không trong tình yêu; trong ý nghĩ nghĩa là không trong tin cậy; suy nghĩ
nghĩa là không nhìn.
Bây giờ đến lời kinh:
Khi trong mùa đông nước vẫn bị khuấy động bởi
gió,
Nó mang hình dạng như băng và kết cấu của
đá.
Khi người bị lừa bị khuấy rối bởi những ý
nghĩ diễn giải,
Điều chưa được tạo hình mẫu biến thành rất
cứng và rắn.
Saraha nói: ...trong mùa đông... Lắng nghe
từng lời, thiền về từng lời.
... trong mùa đông nước vẫn bị khuấy động bởi
gió,
Nó mang hình dạng như băng và kết cấu của
đá.
Hồ im lặng không gợn sóng nào
là biểu dụ cho tâm thức. Hồ im lặng không gợn sóng nào, không con sóng, không
khuấy động, không gió thổi... đó là biểu dụ cho tâm thức. Hồ là chất lỏng, tuôn
chảy, im lặng; nó không cứng, nó không giống đá. Nó mềm như hoa hồng, nó mong
manh. Nó có thể chảy theo mọi hướng, nó không bị cản. Nó có luồng chảy và nó có
cuộc sống và nó có tính năng động, nhưng không cái gì bị quấy rối; hồ là im lặng,
an bình. Đây là trạng thái của tâm thức.
Trong mùa đông... 'mùa đông'
nghĩa là khi ham muốn đã nảy sinh. Tại sao lại gọi chúng là mùa đông? Khi ham
muốn nảy sinh, bạn trong vùng đất hoang vắng lạnh lẽo, bởi vì chúng chẳng bao
giờ được thoả mãn cả. Ham muốn là nơi hoang vắng. Chúng lừa bạn, chẳng có hoàn
thành trong chúng. Chúng chưa bao giờ đi tới bất kì khai hoa kết quả nào; nó là
mảnh đất hoang vắng và rất lạnh lẽo, lạnh như cái chết. Không cuộc sống nào
tuôn chảy qua ham muốn. Ham muốn phong bế cuộc sống, chúng không giúp cuộc sống.
Cho nên Saraha nói: Khi trong
mùa đông... khi ham muốn đã nảy sinh trong bạn, đó là khí hậu của mùa đông...
nước vẫn bị khuấy động bởi gió... và ý nghĩ tới, cả nghìn lẻ một ý nghĩ từ mọi
hướng; đó là biểu tượng của gió. Gió đang tới, gió bão đang tới; bạn đang trong
trạng thái ham muốn, đầy những thèm khát, tham vọng, trở thành, và ý nghĩ nảy
sinh.
Trong thực tế, ham muốn mời ý
nghĩ. Chừng nào bạn còn chưa ham muốn, ý nghĩ không thể tới được. Chỉ bắt đầu một
ham muốn và ngay lập tức bạn sẽ thấy ý nghĩ đã bắt đầu tới. Chỉ mới khoảnh khắc
trước đã không có lấy một suy nghĩ, và thế rồi một chiếc xe đi ngang qua và một
ham muốn đã nảy sinh: bạn sẽ thích có chiếc xe này. Bây giờ cả nghìn lẻ một ý
nghĩ, ngay lập tức chúng có đó. Ham muốn mời ý nghĩ. Cho nên khi có ham muốn, ý
nghĩ sẽ tới từ mọi hướng, gió sẽ thổi trên chiếc hồ tâm thức. Và ham muốn là lạnh,
còn ý nghĩ thì cứ khuấy động chiếc hồ.
Khi trong mùa đông nước vẫn bị khuấy động bởi
gió,
Nó mang hình dạng như băng và kết cấu của
đá.
Thế thì hồ bắt đầu trở nên bị
đông cứng. Nó bắt đầu trở nên cứng, cứng như đá; nó mất tính lỏng, nó trở thành
đông cứng. Đây là điều trong Mật tông được gọi là tâm trí.
Thiền về nó. Tâm trí và tâm thức
không phải là hai thứ mà là hai trạng thái, hai pha của cùng một hiện tượng.
Tâm thức là lỏng, tuôn chảy; tâm trí tựa đá, giống như băng. Tâm thức giống như
nước, tâm trí giống băng; nó là cùng một thứ. Cùng nước đó trở thành băng, và
băng có thể được làm tan ra; qua tình yêu, qua nồng nhiệt, nó có thể được làm
tan ra lần nữa và sẽ trở thành nước.
Và giai đoạn thứ ba này là khi
nước bay hơi và trở thành không thấy được và biến mất; đó là niết bàn, sự dừng
lại. Bạn thậm chí không thể thấy được nó bây giờ. Nước là lỏng, nhưng bạn có thể
thấy được: khi nó bay hơi, nó đơn giản biến mất, nó đi vào trong cái không biểu
lộ. Đây là ba trạng thái của nước và đây là ba trạng thái của tâm trí nữa. Tâm
trí nghĩa là băng, tâm thức nghĩa là nước lỏng, niết bàn nghĩa là việc bay hơi.
Khi người bị lừa bị khuấy rối bởi những ý
nghĩ diễn giải,
Điều chưa được tạo hình mẫu biến thành rất
cứng và rắn.
Hồ không có hình mẫu. Bạn có thể
đổ nước vào bất kì cái bình nào, nó sẽ lấy hình dạng của cái bình. Nhưng bạn
không thể đổ băng vào bất kì cái bình nào: nó sẽ chống lại, nó sẽ tranh đấu.
Hai kiểu người tới với tôi: một
kiểu người tới như nước... Buông xuôi của người đó là đơn giản, rất hồn nhiên,
như trẻ thơ; người đó không kháng cự. Công việc bắt đầu ngay lập tức, không cần
phí thời gian. Thế rồi ai đó tới với kháng cự lớn lao, với sợ; người đó đang tự
bảo vệ mình, đeo áo giáp cho mình. Thế thì người đó giống băng, rất khó cho người
đó tính lỏng. Người đó tranh đấu với mọi nỗ lực để làm cho người đó thành chất
lỏng. Người đó sợ người đó có thể làm mất căn cước của mình. Người đó sẽ mất vững
chắc, điều đó đúng, nhưng không phải là căn cước. Vâng, người đó sẽ mất căn cước
mà vững chắc có, nhưng vững chắc đó đang đem lại khổ và không cái gì khác.
Khi bạn cứng rắn, bạn giống như
tảng đá chết. Chẳng cái gì có thể nở hoa trong bạn, và bạn không thể tuôn chảy.
Khi bạn tuôn chảy, bạn có điều tinh tuý. Khi bạn tuôn chảy bạn có năng lượng.
Khi bạn tuôn chảy, bạn có năng động. Khi bạn tuôn chảy, bạn sáng tạo. Khi bạn
tuôn chảy, bạn là một phần của Thượng đế. Khi bạn đã trở nên đông cứng, bạn
không còn là một phần của tuôn chảy lớn lao này, bạn không còn là một phần của
đại dương vĩ đại này; bạn đã trở thành một hòn đảo nhỏ, đông cứng, chết.
Khi người bị lừa bị khuấy rối bởi những ý
nghĩ diễn giải,
Điều chưa được tạo hình mẫu biến thành rất
cứng và rắn.
Lưu tâm. Ngày một trong trạng
thái vô hình mẫu, vô cấu trúc. Không có tính cách, đó là điều Mật tông nói. Rất
vất vả để hiểu điều đó, bởi vì trong suốt nhiều thế kỉ chúng ta đã được dạy phải
có tính cách. Tính cách nghĩa là một cấu trúc cứng ngắc, tính cách nghĩa là quá
khứ, tính cách nghĩa là một kỉ luật được áp đặt nào đó. Tính cách nghĩa là bạn
không còn tự do, bạn chỉ tuân theo những qui tắc nào đó. Bạn chưa bao giờ vượt
ra ngoài những qui tắc đó, bạn có rắn chắc. Con người của tính cách là con người
rắn chắc.
Mật tông nói: Vứt bỏ tính cách,
linh động, tuôn chảy nhiều hơn, sống khoảnh khắc nọ sang khoảnh khắc kia. Điều
đó không có nghĩa là vô trách nhiệm; điều đó nghĩa là có trách nhiệm lớn hơn bởi
vì điều đó nghĩa là nhận biết lớn hơn. Khi bạn có thể sống qua tính cách, bạn
không cần nhận biết, tính cách lo điều đó. Khi bạn sống qua tính cách, bạn có
thể rơi vào giấc ngủ dễ dàng. Không có nhu cầu thức tỉnh, tính cách sẽ tiếp tục
theo dạng máy móc. Nhưng khi bạn không có tính cách nào, khi bạn không có bất
kì cấu trúc cứng rắn nào quanh mình, bạn phải tỉnh táo từng khoảnh khắc. Từng
khoảnh khắc bạn đều phải thấy điều mình đang làm. Từng khoảnh khắc bạn đều phải
đáp ứng cho tình huống mới.
Con người của tính cách là con
người chết. Người đó có quá khứ, nhưng không có tương lai. Một người không có
tính cách... và tôi không dùng từ này theo cùng nghĩa như khi bạn dùng nó về ai
đó, rằng người đó là vô tính cách. Khi bạn dùng từ vô tính cách, bạn không dùng
đúng nó, bởi vì bất kì ai bạn gọi là vô tính cách cũng đều có tính cách. Có thể
nó chống lại xã hội, nhưng người đó có tính cách; bạn có thể phụ thuộc vào người
đó nữa.
Thánh nhân có tính cách, tội
nhân cũng vậy: họ cả hai đều có tính cách. Bạn có thể gọi tội nhân là vô tính
cách bởi vì bạn muốn kết án tính cách của người đó, bằng không thì người đó có
tính cách. Bạn có thể phụ thuộc vào người đó: cho người đó cơ hội và người đó sẽ
đánh cắp; người đó có tính cách. Cho người đó cơ hội và người đó nhất định đánh
cắp. Cho người đó cơ hội và người đó sẽ làm điều gì đó sai; người đó có tính
cách. Khoảnh khắc người đó ra khỏi tù là người đó bắt đầu nghĩ, "Làm gì
bây giờ đây?" Lần nữa người đó lại bị tống vào tù, lần nữa người đó lại
ra... Không tù đày nào đã chữa được cho ai cả. Trong thực tế bỏ tù một người, cầm
tù một người, thậm chí còn làm cho người đó láu cá hơn, có vậy thôi. Có thể bạn
sẽ không có khả năng bắt người đó dễ dàng thế trong lần sau, nhưng chẳng cái gì
khác cả; bạn chỉ làm cho người đó láu lỉnh hơn. Nhưng người đó có tính cách.
Bạn không thể thấy được sao? -
người say có tính cách, một tính cách rất bướng bỉnh. Cả nghìn lẻ một lần người
đó nghĩ đừng uống thêm nữa, và lần nữa tính cách lại thắng và người đó bị thất
bại. Tội nhân có tính cách, thánh nhân cũng vậy.
Điều Mật tông ngụ ý bởi vô tính
cách là tự do với tính cách. Tính cách của thánh nhân và tính cách của tội nhân
cả hai đều làm cho bạn thành rắn chắc như đá, băng. Bạn không có tự do nào, bạn
không thể di chuyển dễ dàng. Nếu một tình huống mới nảy sinh, bạn không thể đáp
ứng theo cách mới. Bạn có tính cách, làm sao bạn có thể đáp ứng được theo cách
mới? Bạn phải đáp ứng theo cách cũ. Cái cũ, cái đã biết, cái đã thực hành tốt,
bạn có kĩ năng trong nó. Tính cách trở thành cái cớ: bạn không cần sống.
Mật tông nói: Vô tính cách,
không có tính cách. Vô tính cách là tự do.
Saraha đang nói với nhà vua:
Thưa bệ hạ, ta vô tính cách. Bệ hạ muốn đẩy ta trở lại trong cái rắn chắc của
ta về việc là học giả, bác học trong triều sao? Bệ hạ muốn đẩy ta trở lại với
quá khứ của ta sao? Ta đã vứt bỏ nó đi rồi. Ta là một người vô tính cách. Nhìn
ta đây! Bây giờ ta không tuân theo bất kì qui tắc nào, ta theo nhận biết của
ta. Nhìn vào ta: ta không có kỉ luật nào cả, ta chỉ có tâm thức của ta. Chỗ trú
ẩn duy nhất của ta là tâm thức ta. Ta sống từ nó. Ta không có bất kì lương tâm
nào; tâm thức của ta là chỗ trú ẩn duy nhất của ta.
Lương tâm là tính cách, và
lương tâm là mẹo của xã hội. Xã hội tạo ra lương tâm trong bạn để cho bạn không
cần có tâm thức nào. Nó làm cho bạn tuân theo những qui tắc nào đó trong thời
gian lâu thế; nó thưởng cho bạn nếu bạn tuân theo; nó trừng phạt bạn nếu bạn
không tuân theo. Nó làm cho bạn thành người máy. Một khi nó đã làm ra cái máy
lương tâm trong bạn, nó có thể tự do với bạn. Thế thì bạn có thể được tin cậy,
bạn sẽ kẻ nô lệ trong cả cuộc sống của mình. Nó đã đặt lương tâm vào bạn cũng hệt
như Delgado đã đặt điện cực vào bạn; nó là một điện cực tinh tế, nhưng nó đã giết
chết bạn. Bạn không còn tuôn chảy nữa, không còn năng động nữa.
Saraha nói với nhà vua: Ta vô cấu
trúc, thưa bệ hạ. Ta đã vứt bỏ mọi hình mẫu. Ta không có căn cước nào thêm nữa.
Ta sống trong khoảnh khắc.
Tâm trí tinh khiết trong chính sự hiện hữu
của nó
Không bao giờ có thể bị ô nhiễm bởi
Những cái không thuần khiết của luân hồi
hay niết bàn.
Ngọc quí sâu trong bùn
Sẽ không sáng, dù nó có vẻ rực rỡ.
Saraha nói: tâm trí tinh khiết...
Khi tâm trí không có ý nghĩ, đó là khi tâm trí là tâm thức thuần khiết. Khi tâm
trí là cái hồ im lặng không gợn sóng nào, không ý nghĩ diễn giải, không ý nghĩ
phân tích, khi tâm trí không triết lí mà chỉ hiện hữu...
Mật tông nói: nếu bước, bước; nếu
ngồi, ngồi; nếu hiện hữu, hiện hữu! Tồn tại mà không suy nghĩ. Để cuộc sống
tuôn chảy qua bạn mà không có bất kì khối chắn ý nghĩ nào. Để cuộc sống tuôn chảy
qua bạn mà không sợ hãi gì. Chẳng có gì mà sợ cả, bởi vì cái chết sẽ chỉ lấy đi
những cái mà việc sinh đã trao cho bạn. Và đằng nào thì nó cũng sẽ lấy đi cái
đó, cho nên chẳng có gì để sợ cả.
Để cuộc sống tuôn chảy qua bạn.
Tâm trí tinh khiết trong chính sự hiện hữu
của nó
Không bao giờ có thể bị ô nhiễm bởi
Những cái không thuần khiết của luân hồi
hay niết bàn.
Và Saraha nói: Bệ hạ nghĩ ta đã
trở nên không thuần khiết cho nên bệ hạ đã tới giúp ta và đưa ta về với thế giới
của những người thuần khiết sao? Ta bây giờ đang trong trạng thái tinh khiết của
tâm trí. Ta không còn là băng rắn chắc nữa. Chẳng cái gì có thể làm ô nhiễm ta
thêm nữa, bởi vì không ý nghĩ nào có thể tạo ra gợn sóng trong ta: ta không có
ham muốn.
Đó là lí do tại sao - một lời
nói vô biên - ông ấy nói... ô nhiễm bởi những cái không thuần khiết của luân hồi
hay niết bàn. Không, điều đó không thể được, thậm chí niết bàn cũng không thể
làm ô nhiễm ta được! Còn nói gì tới luân hồi! Người phụ nữ rèn tên này không thể
làm ô nhiễm được ta, bãi hoả thiêu này cũng không thể làm ô nhiễm ta, cả những
hoạt động điên khùng của ta cũng không thể làm ô nhiễm được ta; chẳng cái gì có
thể làm ô nhiễm ta. Ta ở bên ngoài việc ô nhiễm. Ta không còn trong trạng thái
nơi ô nhiễm là có thể. Ngay cả niết bàn cũng không thể làm ô nhiễm được ta!
Anh ta ngụ ý gì khi anh ta nói
ngay cả niết bàn, ngay cả sự không thuần khiết của niết bàn? Saraha đang nói:
Ta không ham muốn thế giới, thậm chí ta không ham muốn niết bàn.
Việc ham muốn là không thuần
khiết. Ham muốn là không thuần khiết, điều bạn ham muốn không liên quan. Bạn có
thể ham muốn tiền; điều đó là không thuần khiết. Bạn có thể ham muốn quyền lực;
điều đó là không thuần khiết. Bạn có thể ham muốn Thượng đế; điều đó là không
thuần khiết. Bạn có thể ham muốn niết bàn; điều đó là không thuần khiết. Ham muốn
là không thuần khiết; đối tượng không thành vấn đề, điều bạn ham muốn là vô
nghĩa. Ham muốn... khoảnh khắc ham muốn tới, ý nghĩ tới. Một khi khí hậu mùa
đông lạnh có đó, ham muốn, thế thì gió bắt đầu thổi. Nếu bạn bắt đầu nghĩ cách
để đạt tới niết bàn, cách để trở nên được chứng ngộ, bạn sẽ mời ý nghĩ tới; cái
hồ của bạn sẽ bị khuấy động. Lần nữa bạn sẽ bắt đầu trở nên bị đông cứng thành
từng mẩu; bạn sẽ trở thành cứng rắn, như đá, chết. Bạn sẽ mất tuôn chảy - và
tuôn chảy là cuộc sống, và tuôn chảy là Thượng đế, và tuôn chảy là niết bàn.
Cho nên Saraha nói: Không cái
gì có thể làm ô nhiễm được ta, đừng lo nghĩ về ta. Ta đã đi tới một điểm, ta đã
đạt tới một điểm, nơi không thuần khiết là không thể có.
Ngọc quí sâu trong bùn
Sẽ không sáng, dù nó có vẻ rực rỡ.
Bệ hạ có thể ném ta vào bùn,
vào bùn nhơ, nhưng bây giờ bùn nhơ không thể làm nhơ ta được. Ta đã đạt tới ngọc
quí đó, bây giờ ta đã trở thành ngọc quí - ta đã hiểu ta là ai! Bây giờ bệ hạ
có thể ném viên ngọc này vào bất kì bùn nào, bất kì bùn nhão nào; có thể nó sẽ
không ánh lên, nhưng nó không thể bị mất tính quí báu của nó, nó sẽ vẫn có sự rực
rỡ. Nó sẽ vẫn là ngọc quí đó.
Một khoảnh khắc tới khi bạn
nhìn vào bản thân mình và bạn thấy tâm thức siêu việt của mình: thế thì không
cái gì có thể làm ô nhiễm bạn được.
Chân lí không phải là kinh nghiệm,
chân lí là việc kinh nghiệm. Chân lí không phải là đối tượng của nhận biết,
chân lí là nhận biết. Chân lí không ở ngoài, chân lí là tính chất nội bộ của bạn.
Sứren Kierkegaard nói: Chân lí
là tính chủ quan. Nếu chân lí giống như một vật, bạn có thể được nó và mất nó;
nhưng nếu chân lí là bạn, làm sao bạn có thể mất nó được? Một khi bạn đã biết,
bạn biết; thế thì không có việc quay lại. Nếu chân lí là kinh nghiệm nào đó, nó
có thể trở nên bị ô nhiễm; nhưng chân lí là việc kinh nghiệm, nó là tâm thức bên
trong nhất của bạn. Nó là bạn. Nó là bản thể bạn.
Tri thức không chiếu sáng trong bóng tối,
Nhưng khi bóng tối được chiếu sáng,
Đau khổ biến mất ngay lập tức.
Saraha nói: Tri thức không chiếu
sáng trong bóng tối... cái tối của tâm trí, cái tối của sự hiện hữu có cấu
trúc, cái tối của bản ngã, cái tối của ý nghĩ, cả nghìn lẻ một ý nghĩ; cái tối
mà bạn cứ tạo ra xung quanh mình như con mực. Bởi vì cái tối đó mà bạn cứ tạo
ra, nên ngọc bên trong của bạn không sáng lên; bằng không thì nó là ngọn đèn
sáng. Một khi bạn dừng việc tạo ra mực này quanh mình, đám mây đen này quanh
mình, thế thì có chiếu sáng.
Và... đau khổ biến mất ngay lập
tức. Đây là thông điệp Mật tông, một thông điệp lớn lao, giải thoát. Các tôn
giáo khác nói bạn sẽ phải đợi. Ki tô giáo nói, Hồi giáo nói, Do Thái giáo nói bạn
sẽ phải đợi đến ngày phán xử cuối cùng, khi mọi thứ sẽ được tính đến - bạn đã
làm cái gì tốt, bạn đã làm cái gì xấu - và thế thì bạn sẽ được thưởng hay bị trừng
phạt tương ứng. Bạn phải đợi tới tương lai, tới ngày phán xử.
Người Hindu, Jaina và những người
khác nói bạn phải làm cân bằng hành động xấu của mình với hành động tốt; nghiệp
xấu phải bị vứt bỏ còn nghiệp tốt phải được phát triển. Bạn sẽ phải đợi cho điều
đó nữa. Điều đó sẽ cần thời gian. Hàng triệu kiếp bạn đã làm hàng triệu điều, tốt
và xấu: sắp nó ra, làm cân bằng nó, điều đó sẽ gần như là không thể được.
Ngày phán xử của người Ki tô
giáo và Do Thái giáo và Hồi giáo có dễ dàng hơn: ít nhất thì bạn sẽ không phải
tính tới mọi thứ bạn đã làm. Thượng đế sẽ lo điều đó, ông ấy sẽ phán xử - đấy
là việc của ông ấy. Nhưng Jaina giáo và Hindu giáo nói bạn phải nhìn vào nghiệp
xấu của mình, vứt bỏ cái xấu, thay thế nó bằng cái tốt; điều đó nữa cũng dường
như tốn hàng triệu kiếp.
Mật tông là giải thoát. Mật
tông nói: ... đau khổ biến mất ngay lập tức. Khoảnh khắc bạn nhìn vào bản thân
mình... một khoảnh khắc của cái nhìn bên trong, và đau khổ biến mất, bởi vì đau
khổ chưa bao giờ thực sự tồn tại cả. Nó là cơn ác mộng. Không phải bởi vì bạn
đã làm nghiệp xấu, đó là lí do tại sao bạn đau khổ; Mật tông nói bạn đau khổ bởi
vì bạn đang mơ. Bạn đã không làm gì cả, chẳng tốt chẳng xấu.
Điều này cực kì đẹp! Mật tông
nói bạn đã không làm gì cả, Thượng đế là người làm. Cái toàn thể là người làm,
làm sao bạn có thể làm được cái gì? Nếu bạn đã là thánh nhân, đấy là ý chí của
ngài; nếu bạn đã là tội nhân, đấy là ý chí của ngài. Bạn đã không làm gì cả.
Làm sao bạn có thể làm được? Bạn không có bất kì ý chí tách biệt nào; đấy là ý
chí của ngài, đấy là ý chí vũ trụ.
Cho nên Mật tông nói bạn đã không
làm điều gì tốt hay xấu. Điều này phải được nhìn vào, có vậy thôi; bạn phải
nhìn vào tâm thức bên trong nhất của mình. Nó là thuần khiết, thuần khiết vĩnh
hằng, không bị ô nhiễm bởi luân hồi hay niết bàn.
Một khi bạn đã thấy tầm nhìn đó
về tâm thức thuần khiết của mình, mọi đau khổ đều chấm dứt - ngay lập tức, tức
khắc! Không mất đến một phần giây.
Chồi nhú ra từ hạt mầm
Và lá nhú ra từ chồi.
Và thế thì mọi thứ bắt đầu thay
đổi. Thế thì hạt mầm bị vỡ ra. Hạt mầm, Mật tông nói, là bản ngã; một khi bản ngã
hạt mầm của bạn bị vỡ ra... Hạt mầm đóng kín là bản ngã, hạt mầm bị vỡ là vô
ngã. Bạn đặt hạt mầm vào trong đất... nó không thể phát triển được chừng nào nó
chưa biến mất, chừng nào nó chưa vỡ, chưa chết. Bản ngã giống như cái trứng: ẩn
sau nó là khả năng của trưởng thành.
Hạt mầm, một khi bị vỡ ra, trở
thành vô ngã. Thế thì chồi nhú ra: chồi là vô ý nghĩ, vô ham muốn, vô trí. Thế
thì lá nhú ra: lá là việc biết, việc kinh nghiệm, sự chiếu sáng, satori,
samadhi. Thế thì hoa tới: hoa là satchidanand - hiện hữu, tâm thức, chân lí. Và
thế rồi quả: quả là niết bàn, sự biến mất hoàn toàn vào trong sự tồn tại. Một
khi hạt mầm bị vỡ ra, mọi thứ theo sau. Điều duy nhất cần được làm là đặt hạt mầm
vào trong đất, cho phép nó biến mất.
Thầy là đất và đệ tử là hạt mầm.
Câu kinh cuối cùng:
Người nghĩ về tâm trí
Dưới dạng một hay nhiều
Quăng đi ánh sáng và
Đi vào thế giới.
Trong ngọn lửa điên dại
Người đó bước với mắt mở - Ai có thể
Đáng từ bi hơn?
Người nghĩ về tâm trí dưới dạng
một hay nhiều... Suy nghĩ bao giờ cũng mang tính phân chia, nó phân chia. Suy
nghĩ giống như lăng kính; vâng, tâm trí giống như một lăng kính. Một tia sáng
trắng thuần khiết đi vào trong lăng kính và bị phân chia thành bẩy mầu, cầu vồng
được sinh ra. Thế giới là cái cầu vồng. Qua tâm trí, qua lăng kính của tâm trí,
một tia sáng, một tia sáng của chân lí đi vào và trở thành cầu vồng, một thứ giả.
Thế giới là đồ giả.
Tâm trí phân chia. Nó không thể
thấy cái toàn thể, nó bao giờ cũng nghĩ dưới dạng nhị nguyên. Tâm trí là nhị
nguyên. Hay, tâm trí là biện chứng: nó nghĩ dưới dạng chính đề, phản đề. Khoảnh
khắc bạn nói về yêu, ghét hiện diện. Khoảnh khắc bạn nói về từ bi, giận dữ hiện
diện. Khoảnh khắc bạn nói về tham lam, cái đối lập hiện diện, từ thiện hiện diện.
Nói về từ thiện và tham lam hiện diện; chúng đi cùng nhau. Chúng tới trong một
gói, chúng không tách biệt. Nhưng tâm trí liên tục tạo ra điều đó.
Bạn nói 'đẹp' và bạn đã nói 'xấu'
nữa. Làm sao bạn có thể nói đẹp nếu bạn không biết xấu là gì? Bạn đã phân chia.
Nói 'điều thiêng liêng' và bạn đã phân chia, bạn đã nói 'điều báng bổ'. Nói
'Thượng đế' và bạn đã đề nghị Quỉ nữa. Làm sao bạn có thể nói Thượng đế mà
không có Quỉ ở đó? Họ đi cùng nhau.
Tâm trí phân chia, còn thực tại
là một, cái một không phân chia được. Thế thì phải làm gì? Tâm trí phải bị gạt
sang bên. Bạn đừng nhìn qua lăng kính. Đẩy xa lăng kính và để ánh sáng trắng,
cái một của sự tồn tại thấm vào bản thể bạn.
Người nghĩ về tâm trí
Dưới dạng một hay nhiều
Quăng đi ánh sáng và
Đi vào thế giới.
Nếu bạn nghĩ về một hay nhiều,
nhị nguyên hay bất nhị, nếu bạn nghĩ theo khái niệm, bạn đã đi vào thế giới
này, bạn đã quăng đi ánh sáng. Chỉ có hai khả năng: hoặc quăng đi tâm trí hoặc
quăng đi ánh sáng. Đấy là chọn lựa của bạn.
Một người một lần tới gặp
Ramakrishna. Ông ta ca ngợi Ramakrishna hết lời, và ông ta cứ chạm đi chạm lại
vào chân Ramakrishna, và ông ta nói, "Ông đơn giản là vĩ đại - ông đã từ bỏ
thế giới. Ông là người vĩ đại thế! Ông đã từ bỏ biết bao nhiêu!"
Ramakrishna nghe, cười phá lên
và nói, "Đợi đã! Ông đi quá xa rồi, chân lí ở ngay cái đối lập."
Người này nói, "Ông ngụ ý
gì?"
Ramakrishna nói, "Tôi chẳng
từ bỏ gì cả. Ông đã từ bỏ.
Ông là con người vĩ đại!"
Người này nói, "Ông có
chơi khăm không đấy? Tôi mà từ bỏ sao? Tôi là người trần tục, tôi đam mê mọi thứ,
cả nghìn lẻ một ham muốn có đó. Tôi rất tham vọng, tôi rất hướng tiền. Làm sao
tôi có thể được gọi là vĩ đại? Không, không, ông phải đùa dai rồi!"
Và Ramakrishna nói,
"Không. Có hai khả năng trước tôi, và khả năng trước ông. Ông đã chọn thế
giới và từ bỏ Thượng đế; tôi đã chọn Thượng đế, đã từ bỏ thế giới. Ai là người
từ bỏ thực? Ông đã chọn cái lớn hơn, có giá trị hơn, và đã chọn cái vô nghĩa.
Còn tôi đã từ bỏ cái vô nghĩa và chọn cái có giá trị. Nếu có một viên kim cương
lớn và một viên đá, ông đã chọn viên đá và từ bỏ kim cương; tôi đã chọn viên
kim cương và từ bỏ viên đá - và ông gọi tôi là người vĩ đại, người vĩ đại của
việc từ bỏ sao? Ông có phát điên không đấy? Tôi đam mê Thượng đế. Tôi đã chọn
cái quí giá."
Vâng, tôi cũng đồng ý với
Ramakrishna, Mahavira, Phật, Jesus, Mohammed, Saraha, họ đã không từ bỏ. Họ đã
đam mê, họ đã thực sự đam mê. Họ đã tận hưởng thực sự, họ đã mở hội cho sự tồn
tại. Chúng ta những người chạy theo những viên đá thường, chúng ta mới là những
kẻ từ bỏ vĩ đại.
Chỉ có hai khả năng: hoặc là từ
bỏ tâm trí và chọn ánh sáng, hoặc từ bỏ ánh sáng và chọn tâm trí; điều đó là tuỳ
bạn.
Người nghĩ về tâm trí
Dưới dạng một hay nhiều
Quăng đi ánh sáng và
Đi vào thế giới.
Trong ngọn lửa điên dại
Người đó bước với mắt mở - Ai có thể
Đáng từ bi hơn?
Saraha nói: Tâu bệ hạ, bệ hạ đã
tới để giúp ta. Bệ hạ nghĩ bệ hạ từ bi với ta. Chắc chắn toàn thể vương quốc của
bệ hạ sẽ nghĩ theo cách đó, rằng nhà vua đã tới bãi hoả thiêu: từ bi của ông ấy
thật là nhiều biết bao nhiêu với Saraha! Bệ hạ nghĩ bệ hạ đã tới bởi vì từ bi sao?
Bệ hạ làm ta phát phì cười! Trong thực tế chính ta mới là người cảm thấy từ bi
với bệ hạ, không phải điều ngược lại. Chính ta mới là người cảm thấy tiếc cho bệ
hạ. Bệ hạ là kẻ ngu xuẩn!
Trong ngọn lửa điên dại
Người đó bước với mắt mở -
Mắt bạn dường như mở, nhưng
chúng không mở. Bạn mù! Bạn không biết mình đang làm gì... sống trong thế giới
này, bạn có nghĩ bạn đang tận hưởng không? Bạn chỉ là ngọn lửa điên dại.
Đích xác điều đó đã xảy ra khi
Phật rời bỏ cung điện và bỏ biên giới của vương quốc mình, và nói với người
đánh xe của mình, "Bây giờ ông quay lại thôi. Ta đi vào rừng rậm; ta đã từ
bỏ."
Người đánh xe già nói,
"Thưa thái tử, thần đã đủ già rồi, thần còn già hơn phụ vương thái tử; xin
nghe lời khuyên của thần. Thái tử đang làm điều gì đó hoàn toàn ngu xuẩn! Bỏ
vương quốc đẹp đẽ này, cung điện này, vợ đẹp, đủ mọi thứ xa hoa mà từng con người
đều khao khát - thái tử định đi đâu và để làm gì?"
Phật nhìn lại đằng sau vào cung
điện đá cẩm thạch đó và ông ấy nói, "Ta thấy ở đó chỉ có lửa và không gì
khác, ngọn lửa điên dại. Toàn thế giới đang bùng cháy với lửa. Và ta không từ bỏ
điều đó bởi vì chẳng có gì để từ bỏ trong nó cả. Ta đang cố gắng trốn thoát khỏi
ngọn lửa đó. Không, ta không thấy cung điện nào cả và ta không thấy bất kì niềm
vui nào ở đó."
Saraha nói với nhà vua:
Trong ngọn lửa điên dại
Người đó bước với mắt mở - Ai có thể
Đáng từ bi hơn?
Bệ hạ nghĩ xem, tâu bệ hạ, bệ hạ
đã tới bởi vì từ bi để giúp ta sao? Không, tình huống chính là đảo ngược lại:
ta cảm thấy từ bi cho bệ hạ. Bệ hạ đang sống trong ngọn lửa điên dại. Nhận biết
đi! Tỉnh táo đi! Thức tỉnh đi! Và thoát ra khỏi nó sớm nhất có thể được, bởi vì
tất cả những cái là đẹp, tất cả những cái là thật, tất cả những cái là tốt, đều
được biết và được kinh nghiệm chỉ qua vô trí.
Mật tông là quá trình tạo ra vô
trí trong bạn. Vô trí là cánh cửa của niết bàn.