Chương 31. Cảm thấy ‘tôi đây’

Chương 31. Cảm thấy ‘tôi đây’

Price:

Read more

Osho – Thiền – Tự do đầu tiên và cuối cùng
Định tâm bên trong
Chương 31. Cảm thấy ‘tôi đây’

Shiva nói: Ôi, người có con mắt hoa sen, sự dịu dàng của việc động chạm, khi hát, nhìn, nếm, nhận biết bạn có đấy và phát hiện ra cái sống mãi.
Kĩ thuật này nói khi làm bất kì điều gì - hát, nhìn, nếm - nhận biết rằng bạn có đấy và phát hiện ra cái sống mãi: và phát hiện bên trong bản thân bạn dòng chảy, năng lượng, cuộc sống, cái sống mãi. Nhưng chúng ta không nhận biết về bản thân mình.
Gurdjieff hay dùng việc tự nhớ như một kĩ thuật cơ sở ở phương Tây. Tự nhớ được dẫn ra từ lời kinh này. Toàn bộ hệ thống của Gurdjieff đều dựa trên lời kinh này: nhớ tới bản thân bạn, dù bạn đang làm bất kì cái gì. Điều này là rất khó. Nó trông có vẻ dễ, nhưng bạn sẽ cứ quên hoài. Ngay cả trong ba hay bốn giây thôi bạn cũng không thể nhớ được chính mình. Bạn sẽ có cảm giác rằng bạn đang nhớ, rồi bỗng nhiên bạn lại chuyển sang ý nghĩ khác nào đó. Ngay cả với ý nghĩ này rằng “Thôi được, mình đang nhớ về chính mình,” bạn cũng lỡ, vì ý nghĩ này không phải là tự nhớ. Trong tự nhớ sẽ không có suy nghĩ; bạn sẽ hoàn toàn trống rỗng. Và tự nhớ không phải là quá trình tâm trí. Nó không phải là bạn nói, “Có, tôi đây.” Khi nói “Có, tôi đây” bạn đã lỡ. Đây là vấn đề tâm trí; đây là quá trình tâm trí; “tôi đây.”
Cảm thấy “tôi đây,” không phải theo lời “tôi đây.” Đừng nói. Chỉ cảm thấy rằng bạn có đấy. Đừng nghĩ. Cảm thôi! Thử điều đó đi. Khó đấy, nhưng nếu bạn cứ bền bỉ, nó xảy ra. Trong khi bước đi, nhớ bạn có đấy, và cảm thấy con người bạn, không ý nghĩ nào, không ý tưởng nào. Chỉ cảm thấy. Tôi chạm vào tay bạn hay tôi đặt tay tôi lên đầu bạn: đừng nói thành lời. Chỉ cảm thấy cái chạm đó, và trong cảm giác đó cảm thấy không chỉ là cái chạm, mà cảm thấy cả người được chạm nữa. Thế thì tâm thức của bạn trở thành mũi tên hai đầu.
Bạn đang bước dưới cây cối: cây có đấy, làn gió thoảng có đấy, mặt trời đang lên. Đây là thế giới tất cả quanh bạn; bạn đang nhận biết về nó. Đứng một chốc và bỗng nhiên nhớ rằng bạn có đấy, nhưng không nói thành lời. Chỉ cảm thấy rằng bạn có đấy. Cảm giác không thành lời này, cho dù chỉ có trong một khoảnh khắc, cũng sẽ cho bạn một thoáng nhìn - một thoáng nhìn của cái thực. Chỉ một khoảnh khắc thôi bạn được ném trở lại với trung tâm của con người mình. Bạn đang ở ngoài tấm gương; bạn đã siêu việt trên thế giới của phản xạ; bạn là sự tồn tại. Và bạn có thể làm điều đó bất kì lúc nào. Không cần bất kì không gian hay thời gian đặc biệt nào. Và bạn không thể nói, “tôi không có thời gian.” Khi ăn bạn có thể làm điều đó, khi tắm bạn có thể làm điều đó, khi đi hay ngồi bạn có thể làm điều đó - bất kì lúc nào. Bạn đang làm gì cũng chẳng thành vấn đề, bạn có thể bỗng nhiên nhớ lại chính mình, và thế thì cố tiếp tục thoáng nhìn đó về con người bạn.
Điều ấy sẽ khó khăn đấy. Khoảnh khắc này bạn sẽ cảm thấy có đấy, khoảnh khắc tiếp bạn sẽ chuyển đi xa. Ý nghĩ nào đó sẽ đi vào, ý nghĩ nào đó sẽ tới với bạn, và bạn sẽ trở nên dính líu vào trong ý nghĩ này. Nhưng đừng buồn và đừng thất vọng. Điều này là như vậy đấy vì nhiều kiếp sống chúng ta đã quan tâm tới ngẫm nghĩ này. Điều này đã trở thành cơ chế kiểu người máy. Lập tức, một cách tự động, chúng ta bị ném ngay vào ngẫm nghĩ.
Nhưng nếu chỉ một khoảnh khắc bạn có thoáng nhìn, thế cũng đủ cho việc bắt đầu. Và tại sao thế là đủ? Vì bạn sẽ chẳng bao giờ có được hai khoảnh khắc như thế cùng lúc đâu. Chỉ một khoảnh khắc, bao giờ cũng có với bạn. Và nếu bạn có thể có một thoáng nhìn cho một khoảnh khắc thôi, bạn có thể còn lại trong nó. Chỉ nỗ lực là cần thiết - nỗ lực liên tục là cần thiết.

Ads Belove Post